GÁI TRINH: ĐỌC KĨ HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG TRƯỚC KHI DÙNG ĐÀN ÔNG

Chủ đề: Nếu em đã lên giường với anh!

Thì tụt xuống khỏi giường, anh vẫn là anh, còn em đã là một người đàn bà.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như, tôi đã gặp không ít cô gái trẻ vì đã trao thân cho người yêu, nên về sau chấp nhận lấy “người đàn ông đầu tiên” ấy làm chồng, dù từ lần đầu tiên ấy cho đến đám cưới, cô phát hiện ra bao nhiêu những điều không ổn chút nào ở người chồng tương lai. Trên báo mạng, không khó để đọc được tâm sự kiểu như, đã trót trao thân cho người yêu, giờ anh ấy bỏ em, em biết làm thế nào?

Nhưng tôi hình như chưa gặp một anh đàn ông nào, nhằng nhẵng bám theo một cô gái và nằng nặc đòi, vì anh đã ngủ với em lần đầu tiên, vì anh đã biến em thành đàn bà, nên kiểu gì em cũng phải lấy anh làm chồng, anh xin em đấy! Em mà không lấy anh là chẳng còn cô nào thèm lấy anh nữa!!!

Vì thế nên tôi viết tạp văn này. Tôi chỉ muốn nói rằng:

Bạn có phải là người con gái đã bị màng trinh bắt cóc hay không? Và vì thế, bạn mang cả cuộc đời và hạnh phúc tương lai ra để chuộc?

– Vì em đã dễ dãi với anh, nên em cũng dễ với thằng khác!

Một logic tuyệt vời mà đầu đàn ông có thể nghĩ ra. Không giấu gì bạn, tôi cũng nghĩ đúng y như thế đấy!

Nhưng vấn đề chỉ nằm ở chỗ: Anh ấy không bao giờ nói câu này trước khi đưa bạn lên giường! Anh ấy không bao giờ cảnh báo bạn rằng: Lên giường = dễ dãi!

Khi yêu, anh ấy chỉ dạy bạn làm phép toán dễ thương thế này:

Yêu = Dâng hiến!

Làm tình = Yêu!

Yêu = Lên giường!

Lên giường = Yêu thật lòng!

Còn trinh = Tự tin lên giường với anh ấy!

Lên giường = Sẽ được yêu nhiều hơn!

Thế mà sau lần đầu tiên ngọt ngào, thì hằng đẳng thức đáng nhớ của người tình đầu đã được sửa thành:

Lên giường = Dễ dãi!

Lên giường với anh một lần = Đã hoặc sẽ nhiều lần với nhiều đàn ông!

Nếu bạn lần ấy có dấu hiệu trinh tiết thì:

Đã mất trinh = Sẽ lăng nhăng với thằng khác!

Nếu bạn không thể hiện được dấu hiệu mà anh ấy cho là của trinh tiết:

Đã mất trinh = Lừa dối, đĩ điếm, qua tay bao thằng v.v…

Tôi nghĩ rằng sự tráo trở của những đẳng thức ấy đã nói rõ rằng, ai mới là kẻ lừa dối, đĩ điếm. Nếu anh ấy trình bày bài toán của mình ngay từ đầu, với lập luận “Lên giường = Dễ dãi”, tôi tin không bao giờ có bất kỳ một cô gái tự trọng nào đồng ý lên giường với anh ấy.

Người xưa có câu rằng, chớ đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa. Tôi hiểu câu nói ấy như sau: bởi khỏi cần đánh, chỉ một câu nói cũng có thể khiến cô ấy đau đớn suốt cả cuộc đời rồi còn gì!

Khoảnh khắc sau yêu cần sự tinh tế và tế nhị vô chừng của cả hai tình nhân. Giá như những khoảnh khắc ấy không thành sẹo trong đời người đàn bà, chỉ vì một chữ trinh “chẳng cầm cho khéo, lại giày cho tan!”

– Anh không thấy dấu vết gì cả. Chắc chắn em đã ngủ với ai rồi!

Kịch bản có thể khác đôi chút. Chàng trai sẽ viện một số lý do khác:

– Vì anh thấy “ra vào” rất dễ dàng, chắc em đã từng nhiều lần cùng người khác!

– Vì anh thấy em không bị đau, chắc em không phải lần đầu tiên!

– Vì anh thấy “chỗ đó” của em bị thâm, thấy em “khởi động” quá nhanh có vẻ thành thạo, vì thấy em thế này thế kia… Nên chắc chắn em đã…

Những câu nói đó chỉ mang một thông điệp duy nhất và giống nhau: Khẳng định bạn không còn trinh. Khẳng định anh ta đúng. Khẳng định anh ta là kẻ bị thiệt hại, nghĩa là bạn là thủ phạm, chứ còn ai nữa? Nhưng một lớp nghĩa nữa, thì là: Anh ấy đang muốn tặng cho bạn cảm giác nhục nhã.

Khi người đàn ông tự phong cho anh ta là chuyên gia về trinh tiết, để khẳng định, bạn đã chẳng phải là trinh nữ như bạn vẫn tưởng, thì điều ấy nghĩa là gì?

Nghĩa là, người con gái chẳng xứng đáng với anh ta? Tôi không hiểu vì sao lại có những người đàn ông cứ tự cho rằng, chỉ có gái trinh mới xứng đáng được ngủ với anh ta! Thế anh ta là ai? Quốc vương Ả rập trong Nghìn lẽ một đêm xưa, chuyên săn gái 13 tuổi? Hay là một tay đế vương ở Afghanistan, nơi mà gái mất trinh sẽ bị giết, còn gái dám từ hôn sẽ bị chặt đầu? Hay anh ta là triệu phú đô-la và tài tử Hollywood có quyền lựa người yêu giữa triệu cô gái trẻ hâm mộ xin chết? Hay sự thật anh chỉ là một người thanh niên bình thường, càu nhàu khi đổ xăng bị nhập nhèm vài nghìn, sáng vẫn lười đánh răng, bên trong quần dài áo sơ mi lại là một bộ lót ngả màu?

Vì sao anh ta cho rằng chỉ gái trinh thì mới xứng đáng với anh ta và tình yêu của anh ta? Vậy tại sao ngay trong lần đầu tiên gặp bạn, cưa bạn, hò hẹn với bạn, anh ta không đặt yêu cầu đó lên đầu tiên, không nói luôn là, tôi chỉ hẹn hò với gái trinh? Để cả hai đỡ rách việc và đỡ mất thời gian?

Vì, nếu anh ta nói thế, anh ta chẳng bao giờ đưa được bạn lên giường. Kể cả gái trinh thực sự, khi nghe một người con trai nói đang đi tìm gái trinh, chỉ gái trinh mới yêu, tôi tin cô gái trinh đó cũng không ngu dại gì mà đâm đầu vào mối ấy!

Nên anh ta không nói thế. Nhưng nếu đã không sòng phẳng và rõ ràng ngay từ đầu như thế, thì sau khi sự đã rồi, người con trai, à không, khi đó đã thành người đàn ông thành thục sex, nói thế với bạn để làm gì? Ngoài mục đích rũ bỏ trách nhiệm và cảm giác cần có trách nhiệm trước hành vi sex của bản thân mình?

Nhất là, cho dù không nói ngay từ đầu, nhưng trước khi cùng nhau, hai người đã có biết bao nhiêu thời gian để tâm sự? Tình yêu đâu phải là mối quan hệ “tình một đêm” mà thời gian từ quen đến lột đồ chỉ tính bằng giờ, không lúc nào kịp nói về nỗi băn khoăn trinh tiết của chàng?

Cô gái ở đầu bài viết thậm chí, sau đám ăn hỏi, vẫn bị chàng trai viện cớ “không còn trinh” để thóa mạ và rũ áo ra đi. Khi ấy, bao nhiêu tình yêu và tình nghĩa, tự trọng, thể diện đều ở đằng sau hết, đều không quan trọng bằng một… cú thúc nửa người dưới có cảm giác lạ của chàng!

Bạn có biết tôi đã khuyên cô ấy điều gì không?

Tôi nói rằng, em hãy dắt tay anh ta mang về trả lại cho mẹ anh dạy dỗ! Với một người con trai như thế, anh ta đang kiếm cớ để được ngủ với bạn miễn phí, vừa được mắng nhiếc bạn và khinh bỉ bạn nữa. Và bởi đang kiếm cớ, nên cớ nào họ cũng kiếm được. Chẳng vịn lẽ này thì vin cảm giác khác, miễn sao nói xong thì anh ta đạt được mục đích, là… dông thẳng!

Còn những người con trai đàng hoàng và có tự trọng, và yêu bạn, tôi tin rằng họ sẽ trân trọng tất cả những gì bạn có và những gì bạn dành cho họ. Họ sẽ không bao giờ đòi hỏi thứ bạn không có, hoặc thứ bản thân họ cũng không hề có!

Tôi không cổ vũ bạn coi thường trinh tiết, tôi càng không cổ vũ bạn coi thường đàn ông. Tôi chỉ muốn nói rằng, bạn hãy yêu lấy bản thân mình trước khi nghĩ đến tất cả những giá trị khác trên đời, bởi vì bạn xứng đáng với hạnh phúc. Và, đừng để màng trinh bắt cóc hạnh phúc của bạn, bằng cách, đừng giành bản thân bạn làm món quà từ thiện cho người đàn ông nào.

Tôi từng trải qua cảm giác ấy. Sau mười mấy năm nhìn lại, tôi hiểu rằng, có một thứ đã giúp tôi hạnh phúc. Đó không phải chỉ vì người đàn ông của “lần đầu tiên” sau này đã trở thành chồng tôi, mà là:

Sau lần đầu tiên ấy, tôi đã không ruồng rẫy bản thân! Không phó mặc bản thân mình cho số phận, không cho rằng mình mất đi giá trị. Càng không vì đã mất trinh mà quan hệ vô tội vạ với anh ấy, hoặc quan hệ bừa bãi với nhiều người khác nữa! Chỉ vì tôi không muốn trở thành một người phụ nữ mà chính bản thân tôi cũng ghét bỏ!

Có lẽ, nhận ra rằng phải yêu thương trân trọng lấy những gì của chính mình, là lý do khiến người con gái hoang mang năm xưa trong tôi trở thành người đàn bà thực sự. Chứ ta không trở thành đàn bà chỉ vì đã lên giường với đàn ông.

Bài Ca Toán Học – Trần Hải Dương

Tôi xa nhà tập làm thầy giáo
Từ buổi lúa làng ta đã tốt vượt đồng
Đến gốc đa cuối làng tôi còn ngoảnh lại
Từ ấy…

Tôi nhớ người thương tôi không giới hạn
Đôi mắt em cười đơn điệu giữa muôn hoa
Tôi muốn tìm Lim nhưng em bảo còn xa
Đường phấn đấu vẫn còn chưa liên tục
Em bảo tôi bước trên đường hạnh phúc
Chẳng phải là khoảng cách epxilon
Là đường thẳng delta tiếp tuyến với đường tròn
Mà là cả không gian n chiều tuyến tính
Và thế là tổng xích ma ( ∑ ) điều dự định
Tôi định bỏ qua cho hàm số triệt tiêu
Trái tim không bị chặn bởi tình yêu
Gạt tư lự tôi tiến trên đường dài vô tận
Tồn tại song song trong lòng tôi tình bạn
Trái tim em là hàm số khả vi
Xác định tim tôi trên một đoạn bất kỳ
Và tuần hoàn như một hàm số sin yểu điệu
Từ buổi chia tay tôi không hiểu
Muốn gặp lại em ở đoạn điểm Gama
Tôi với em trên hai tuyến đường xa
Vẫn liếc nhìn nhau qua một đường phân giác
Những buổi hoàng hôn thả tâm hồn lưu lạc
Vào ma trận của lòng em mong xác định một trái tim
Tôi không nói lập phương trình tham biến
Trên toạ độ afin đôi ta cùng tịnh tiến
Nắm tay nhau định thức ôrtrôgratski
Rồi có một lần qua ánh xạ ϕ
Tôi bắt được em trên đường tròn lượng giác
Thân hình em là một đường bậc hai tổng quát
Tôi liền dùng phép quay khử biến x,y
Không đành lòng nhìn theo bước em đi
Tôi vội đổi biến số đưa em về phương trình chính tắc
Biết bao đêm chị Hằng Nga đi vắng
Tưởng thấy hình em dưới dấu ích phân
Tiếng hát em như tiếng suối trong ngần
Róc rách trên trang sổ tình tôi chuỗi hàm hội tụ
Lắng bước chân ai như bước chân em đó
Mượn đoạn a,b tôi vội lấy tích phân
ϕ1, ϕ2 đổi biến số hai lần
Bởi đã thế vào nguyên hàm từ thủa ấy
Dù epxilon có nhỏ đi đến mấy
Tôi đã tìm thấy em trong dấu modul
Tình đôi ta mang nặng một dấu lớn hơn
Thế mới biết yêu là chết n lần vẫn phải
Ngước một góc anpha nhìn tôi em hỏi
” Có bao giờ tại điểm Xo
Tình đôi ta xác định ở vô cùng ”
Tôi trả lời em: ” hãy đặt hàm số phụ”
Khi Việt Bắc khắp núi hoa rừng nở
Xuân bước sang giới hạn trái thứ 70
Tôi với em lại vội vã chia đôi
Bởi hàm ẩn chưa có miền xác định
Em mang trong lòng không gian con tuyến tính
Lưỡng lự phân vân trước điểm epxilon
Phút chia tay lệ ướt đẫm hàng mi
Tạm biệt em tôi bước vào không gian ơclít
Trao tận tay em một Metric
Hẹn đồng qui trên chuỗi số điều hoà
Em tặng lại tôi một điểm teta
Rồi gạt lệ bước trên quãng đường n biến
Miền thương nhớ dâng trào như sóng biển
Cầu mong em đừng gặp điểm bất thường
Chặng đường đi là một dãy số dương
Tôi thầm chúc tích phân hai lần đề thuận lợi
Từ buổi sáng em đi đứng trên parabol tôi đợi
Mắt dõi nhìn theo toạ độ khúc tâm
Khi nào hoa đào trước sân nở rộ lần
Tôi mừng rỡ đón em trên tâm sai đường clíp
Đường phấn đấu lại cùng nhau tiếp bước
Nắm tay nhau vui ca hát dạng toàn phương
Biết hai phương trình đã đến lúc tương đương
Em mới bảo tôi xác định trên miền tồn tại
N định thức con trang hoàng phòng cưới
Trao mình trong ánh mắt sáng như gương
Tôi bỗng hoà mình thành hàm lnx2
Thủ thỉ bên tôi em nguyện suốt đời làm vòng tròn mật tiếp
Nhưng cuộc hành trình đâu phải đã hết
Đang ấm êm trong đẳng thức Côsi
Tôi với em một lần nữa phân kì
Em lên miền tây xây dựng căn bậc hai trên trường số thực
Tôi lấy mọi điểm Xi trên trường số phức
Mải miết ngày đêm xây dựng phương trình
Trải qua biết bao gian khổ hi sinh
Tôi đã tìm ra véctơ định chuẩn
Nhận thư em một chiều nắng ấm
ôi niềm vui tràn ngập cả lòng tôi
Một không gian con bất biến đã ra đời
Em hỏi tôi: ” đặt tên con là Phxi có đẹp không anh nhỉ”
Từ vô cực tôi mỉm cười đồng ý
Phxi sẽ đơn điệu tăng trong quỹ tích của tình thương
Đồng nhất với chúng tôi trên mọi tuyến đường
Phxi sẽ tìm Lim của một hàm nào đó
Và tuần hoàn trong một trường cơ sở
Con theo cha, cháu bước theo ông
Mơ tới tương lai mà rạo rực trong lòng
Gia đình tôi là một bản thiên tình ca toán học
Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn
Mùa xuân tuần hoàn trong khoảng 2Pi
Chúng tôi ngậm ngùi vì phxi lại ra đi
Tìm nghiệm số anpha của một hàm bậc nhất
Giấc mơ lớn vẫn trở thành hiện thực
Một chiều thu tôi nhận được thư con
Đang khai triển chuỗi hàm nguyên vợ tôi lên mục kỉnh
” Thưa cha: con kể cha nghe cuộc đời gian khổ
Từ buổi phân li biến số bước lên đường “.

Còn trẻ

Còn trẻ thì nên làm những điều mình thích. Không thì khi có vợ có con thì có muốn cũng chả làm được. Lúc đó lại hối với mà chả tiếc. 😀

Đi đường

Đi đường mới biết gian lao,

Núi cao rồi lại núi cao trập trùng;

Núi cao lên đến tận cùng,

Thu vào tầm mắt muôn trùng nước non.

 

—Hồ Chí Minh

Ngắm trăng

Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ;
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
—Hồ Chí Minh.

Việt Bắc – Tố Hữu

– Mình về mình có nhớ ta
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.
Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?

– Tiếng ai tha thiết bên cồn
Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi
Áo chàm đưa buổi phân li
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay…

– Mình đi, có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù
Mình về, có nhớ chiến khu
Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?
Mình về, rừng núi nhớ ai
Trám bùi để rụng, măng mai để già
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son
Mình về, còn nhớ núi non
Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh
Mình đi, mình có nhớ mình
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?

– Ta với mình, mình với ta
Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
Mình đi, mình lại nhớ mình
Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu…
Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầy
Ta đi, ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi…

Thương nhau, chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Ðịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
Nhớ sao lớp học i tờ
Ðồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo.
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa…

Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Ðèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.

Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che bộ đội rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Ðất trời ta cả chiến khu một lòng.

Ai về ai có nhớ không?
Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng
Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng
Nhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà…
Những đường Việt Bắc của ta
Ðêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
Dân công đỏ đuốc từng đoàn
Bước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.
Nghìn đêm thăm thẳm sương dày
Ðèn pha bật sáng như ngày mai lên.
Tin vui chiến thắng trăm miềm
Hòa Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui về
Vui từ Ðồng Tháp, An Khê
Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.

Ai về ai có nhớ không?
Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.
Nắng trưa rực rỡ sao vàng
Trung ương, Chính phủ luận bàn việc công
Ðiều quân chiến dịch thu đông
Nông thôn phát động, giao thông mở đường
Giữ đê, phòng hạn, thu lương
Gửi dao miền ngược, thêm trường các khu…

Ở đâu u ám quân thù
Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi
Ở đâu đau đớn giống nòi
Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.
Mười lăm năm ấy ai quên
Quê hương cách mạng dựng nên Cộng hòa
Mình về mình lại nhớ ta
Mái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào.

– Nước trôi nước có về nguồn
Mây đi mây có cùng non trở về?
Mình về, ta gửi về quê
Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
Nâu này nhuộm áo không phai
Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
Trâu về, xanh lại Thái Bình
Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.

– Nước trôi, lòng suối chẳng trôi
Mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
Ðá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Chàm nâu thêm đậm, phấn son chẳng nhòa.
Nứa mai mình gửi quê nhà
Nước non đâu cũng là ta với mình
Thái Bình đồng lại tươi xanh
Phên nhà lại ấm, mái đình lại vui…

– Mình về thành thị xa xôi
Nhà cao, còn thấy núi đồi nữa chăng?
Phố đông, còn nhớ bản làng
Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng?
Mình đi, ta hỏi thăm chừng
Bao giờ Việt Bắc tưng bừng thêm vui?

– Ðường về, đây đó gần thôi!
Hôm nay rời bản về nơi thị thành
Nhà cao chẳng khuất non xanh
Phố đông, càng giục chân nhanh bước đường.
Ngày mai về lại thôn hương
Rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy, bốn bề lưới giăng.
Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời
Mái trường ngói mới đỏ tươi.
Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
Muối Thái Bình ngược Hà Giang
Cày bừa Ðông Xuất, mía đường tỉnh Thanh
Ai về mua vại Hương Canh
Ai lên mình gửi cho anh với nàng
Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng
Vải tơ Nam Ðịnh, lụa hàng Hà Ðông
Áo em thêu chỉ biếc hồng
Mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
Còn non, còn nước, còn trời
Bác Hồ thêm khỏe, cuộc đời càng vui!

– Mình về với Bác đường xuôi
Thưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ Người
Nhớ ông Cụ mắt sáng ngời
Áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường!
Nhớ Người những sáng tinh sương
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
Nhớ chân Người bước lên đèo
Người đi rừng núi trông theo bóng Người…

– Lòng ta ơn Ðảng đời đời
Ngược xuôi đôi mặt một lời song song.
Ngàn năm xưa nước non Hồng
Còn đây ơn Ðảng nối dòng dài lâu
Ngàn năm non nước mai sau
Ðời đời ơn Ðảng càng sâu càng nồng.

Cầm tay nhau hát vui chung
Hôm sau mình nhé, hát cùng Thủ đô.

Nam quốc sơn hà – Lý Thường Kiệt

    Bản phiên âm Hán-Việt:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
    Bản dịch thơ:
Sông núi nước Nam, vua Nam ở,
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời.