Ngày xưa!

Nơi mình đã sống một thời rất đẹp
Túi ít tiền nhưng trán ngập ước mơ
Nơi một thời ta tập tọng làm thơ
Chợt bối rối bởi cái nhìn là lạ
Nơi hè đến bỗng hóa thành nỗi nhớ
Nơi một thời ta thầm gọi tên em….
Ngày xưa!

Chiều – Xuân Diệu

Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…
Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng.
Nghe chừng gió ý’ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn.

(Bài thơ “Chiều” của Xuân Diệu)

Em chẳng còn con gái nữa đâu anh

☂…Em chẳng còn con gái nữa đâu anh….
Chữ trinh nguyên chẳng kịp dành anh nữa
Người đến trước trao em bao thề hứa
Cướp mất rồi, em khờ dại còn tin
.
☂…Em chẳng còn là đứa con gái vẹn nguyên
Vẫn vui tươi, mộng mơ nhưng bình yên đã mất
Em sợ
Sợ một ngày sự thật
Chẳng giữ nổi anh, anh sẽ hận, sẽ cười.
.
☂…Em chẳng còn tự tin lúc bên người
Cái gia giáo, cái chữ trinh đè thân em trĩu nặng
Rồi một ngày biết em không trong trắng
Như anh vẫn chờ, anh có hết yêu em ?
..
☂…Em vẫn cầu, vẫn nguyện ước bao đêm
Vẫn sợ lo anh sẽ xa em mãi
Bởi con gái khi yêu luôn khờ dại
Anh có yêu nhiều để giữ chặt vòng tay?
.
.
.
/NGUYEN LINH/