Thơ Bác Trọng lớp mình:

Ở đời thật lắm bất công !
Tuy thì thích gái, Lâm không thích gì .
Hải thì chỉ thích bánh mì !
Tài thì đi tắm chỉ kỳ mỗi mông !
Cái Lương thì thích Gấu bông !
Thằng Khương được hỏi bảo không thích gì !
Thằng Bình thì tính lầm lý.
Tối ngày xem sex kiểu gì cũng chết thôi.
Bảo thì chỉ thích bốc xôi.
Có ngày nó cạo tóc bôi vôi vào đầu.
Tình có cái tính lầu bầu.
Mấy thằng nó bảo đầu toàn phân.
Tiến Chó cứ thích ở trần.
Lang thang khắp xóm, nó chặt chân có ngày.
Dũng người như cái điếu cày.
Người gầy đến nỗi chỉ dày 3 phân.
Hưởng thì cứ nghĩ phân vân.
Chả nhẽ không tán em Vân lớp mình.
Thôi thì có chút tình hình.
Nên mình xin phép dừng hình ở đây !@@

Khi người ta không còn yêu nhau nữa

Khi người ta không còn yêu nhau nữa

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay….

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
” Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
” Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?”

Gì là xa nhất?

Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp….
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.

Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được …đó mới là xa.

Có một người con gái, đợi anh chưa lấy chồng

anh rụt rè không dám
hái một bông cải ngồng
sợ làm con bướm trắng
giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
chỉ mình anh biết thôi
mình anh không dám hái
hoa cải bay về trời.

Bâng khuâng chiều làng bãi
không còn hoa cải ngồng
ai xui anh trở lại
ngày em đi lấy chồng.

Anh lại gieo hạt cải
lại âm thầm đợi mong
có một người con gái
Đợi anh chưa lấy chồng.

Thơ VOZER hay vãi

Thơ VOZER hay vãi:
Nhớ khi mới vào cấp ba
Chúng mình có biết ai là ai đâu
Gặp nhau chào hỏi mấy câu
Ấy chẳng nổi trội ta đâu có nhìn.

Thêm năm thay đổi tình hình
Mình trêu trọc ấy:”ấy nhìn ghét ghê”
Nhìn đâu cũng thấy chỗ chê
Hay cào hay cấu đau ê cả người.

Tuổi vừa mười tám đôi mươi
Bỗng dưng lòng thấy yêu người lạ thay
Vừa nhìn ấy tớ đổ ngay
Tóc thơm bồ kết hương bay khắp phòng.

Ngày ngày mình lại ước mong
Làm sao để được đẹp lòng ấy đây
Trông vào nàng tựa như cây
Gia cảnh gian khó vẫn đầy nhựa xuân.

Làm anh cảm phục muôn phần
Thấy tâm “bồ kết”, muốn gần bên em
Thư tay trao gửi cho em
Muốn mình có phúc cùng em tâm tình.

Vậy nhưng tình chẳng theo mình
Nhận thư nàng bảo chuyện tình để sau
Nhưng mình nào có chịu đâu
Thể hiện theo kiểu “trẻ trâu” với nàng.

Ngày gặp “ấy”, tối mơ màng
Ước gì ta cặp với nàng một đôi
Đúng là mong ước xa xôi
Ước mong gần lại thế rồi lại xa.

Trường nàng thì ở nơi xa
Hai trăm cây số quả là khó đi
Thời nay thì có sợ gì
Nhắn tin, điện thoại kiểu gì cũng xong.

Nhưng mà chỉ mình anh mong
Còn em thì đã thong dong cùng người
Miệng anh cười chẳng còn tươi
Chúc nàng hạnh phúc hơn mười lần anh.

Kết luận một câu:
Chuyện tình thật lắm gian truân
Người chơi chẳng hết, kẻ lần chẳng ra.

Yêu người bằng tuổi

Yêu người bằng tuổi thì đã sao ?
Đứa cao đứa thấp việc gì nào
Yêu nhau anh-em ngọt hơn mía
Dỗi nhau mày-tao thỏa sức gào
Yêu người bằng tuổi thì đã sao ?
Phân vân quà cáp – chuyện tầm phào
Đôi mình cùng học rồi cùng lớn
Đôi mình thích gì, không biết sao ?
Yêu người bằng tuổi thì đã sao?
Trẻ con một tí, chết ai nào ?
Thử hỏi ai mà tự dưng lớn ?
Cây nào không tưới tự dưng cao ?
Yêu người bằng tuổi thì đã sao ?
Người trông người ngó kẻ xì xào
Đường ta ta bước thẳng tăm tắp
Có “anh” bằng tuổi, sợ chi nào ?♥

Thơ ngày phụ nữ

Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,
Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,
Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta
Đang xớn xác chọn mua quà “kính biếu”.
Trong phút chốc “mạnh” bỗng thành ra “yếu”
Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao
Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,
Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.
Như những con suối khô oằn mình trong mùa cạn,
Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,
Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra
Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!

Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,
Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,
Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:
Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.
Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,
Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.
Đâu những đêm gió mát trăng lành,
Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.

Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,
Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,
Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,
Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,
Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…?!?

Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,
Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,
Khi phái yếu họ đã thành một khối
Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,
Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn
Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.
Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ
Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai
Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?
Khi quân tử bị chân dài khuất phục,
Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,
Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,
Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu…
–Copy.