“Đẹp vô cùng Tổ Quốc ta ơi”

“Đẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
Rừng cọ đồi chè, đồng xanh ngào ngạt.
Nắng chói sông Lô, hò ô tiếng hát.
Chuyến phà rào rạt bến nước Bình Ca”….

Tố Hữu

Em đang tập chụp và chỉnh ảnh phong cảnh, có vài tấm đầu tay, mấy bác cứ góp ý thẳng thắn thoải mái ạ……
p/s: em mạo muội trích 1 câu thơ của nhà thơ Tố Hữu để làm tên của topic, nhiều khi ảnh ko phù hợp với tên topic mong mấy bác đừng cười ạ…

#1 Một góc Lăng Cô

#2 Chiều trên Phá Tam Giang

#3

#4

#5

#6 Cửa Đại

#7 Hồn phố

Ta đi tới

(Tố Hữu)

Ta đi giữa ban ngày
Trên đường cái, ung dung ta bước.
Đường ta rộng thênh thang tám thước
Đường Bắc Sơn, Đình Cả, Thái Nguyên
Đường qua Tây Bắc, đường lên Điện Biên
Đường cách mạng, dài theo kháng chiến…
Đến hôm nay đường xuôi về biển
Mới tinh khôi màu đất đỏ tươi
Đẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
Rừng cọ, đồi chè. đồng xanh ngào ngạt.
Nắng chói sông Lô, hò ô! tiếng hát
Chuyến phà rào rạt, Bến nước Bình ca
Ai qua Phú Thọ,
Ai xuôi Trung Hà
Ai về Hưng hóa,
Ai xuống khu ba
Ai vào khu bốn
Đường ta đó, tự do cuồn cuộn
Bốt đồn Tây đã cuốn sạch rồi
Sông Thao nao nức sóng dồi
Ai về Hà Nội thì xuôi cùng thuyền
Hòa bình buồm gió căng lên
Đường về đên bến Long Biên đã gần
Ồ! đã chín năm rồi đấy nhỉ
Kháng chiến ba ngàn ngày không nghỉ
Bắp chân đầu gối đã săn gân
Ngẩng đầu lên trong sáng tuyệt trần
Tháng Tám- mùa thu xanh thắm
Mây nhởn nhơ bay
Hôm nay, ngày đẹp lắm
Mây của ta, trời thắm của ta
Nước Việt Nam dân chủ công hòa
Đã tan tác bóng thù ma hắc ám
Đã sáng lại trời thu tháng Tám
Trên đường ta về lại Thủ đô
Cờ đỏ bay quanh tóc bạc Bác Hồ
Mẹ ơi! lau nước mắt
Làng ta giặc chạy rồi
Tre làng ta lại mọc
Chuối vườn ta xanh chồi
Trâu ta ra bãi ra đồi
Đồng ta lại hát hơn mười năm xưa
Các em ơi, đã học chưa
Các anh dựng cho em trường mới nữa
Chúng nó chẳng còn mong dội lửa
Trường các em đứng giữa đôi quang
Tiếng các em thánh thót quanh làng
” Ai vô Nam bộ, Tiền Giang, Hậu Giang
Ai về thăm bưng biền Đồng Tháp
Việt Bắc, miền Nam – Mồ ma giặc Pháp
Nơi chôn rau, cắt rốn của ta
Ai đi Nam,Ngãi, Bình Phú, Khánh hòa
Lên Tây Nguyên, KonTum, Đăklắc
Khu năm dằng dặc, khúc ruột miền Trung
Ai về với quê hương ta tha thiết
Sông Hương, Bến Hải, Cửa Tùng…
Ai vô đó, với đồng bào, đồng chí
Nói với Nửa – Việt Nam yêu quý
Rằng: nước ta là của chúng ta
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
Chúng ta, con một cha, nhà một nóc
Thịt với xương, tim óc dính liền.
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Dù ai rào giậu ngăn sân
Lòng ta vẫn giữ là dân Cụ Hồ!
Ta đã lớn lên rồi trong khói lửa
Chúng nó chẳng còn mong được nữa
Chặn bàn chân một dân tộc anh hùng.
Những bàn chân từ than bụi, lầy bùn
Đã bước dưới mặt trời cách mạng.
Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao Lạng
Lừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầu
Những bàn chân đã vùng dậy đạp đầu
Lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!
Ta đi tới, trên đường ta bước tiếp,
Rắn như thép, vững như đồng.
Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp
Cao như núi, dài như sông
Chí ta lớn như biển Đông trước mặt!
Ta đi tới, không thể gì chia cắt
Mục Nam Quan đến bãi Cà Mau
Trời ta chỉ một trên đầu
Bắc Nam liền một biển.
Lòng ta không giới tuyến
Lòng ta chung một Cụ Hồ
Lòng ta chung một Thủ đô
Lòng ta chung một cơ đồ Việt Nam!

Cái trống trường em

Cái trống trường em
Mùa hè cũng nghỉ
Suốt ba tháng liền
Trống nằm ngẫm nghĩ.

Buồn không hả trống
Trong những ngày hè
Bọn mình đi vắng
Chỉ còn tiếng ve?

Cái trống lặng yên
Nghiêng đầu trên giá
Chắc thấy chúng em
Nó mừng vui quá.

Kìa trống đang gọi
Tùng tùng tùng tùng!
Vào năm học mới
Giọng vang tưng bừng

Hòn đá (Hồ Chí Minh)

Hòn đá to
Hòn đá nặng
Chỉ một người
Nhấc không đặng

Hòn đá nặng
Hòn đá bền
Chỉ ít người
Nhấc không lên

Hòn đá to
Hòn đá nặng
Nhiều người nhấc
Nhấc lên đặng

Biết đồng sức
Biết đồng lòng
Việc gì khó
Cũng làm xong

Đánh Pháp, Nhật
Giành tự do
Là việc khó
Là việc to

Nếu chúng ta
Biết đồng lòng
Thì việc đó
Quyết thành công.

21-4-1942

Lượm (Tố Hữu, Việt Nam)

Ngày Huế đổ máu,
Chú Hà Nội về,
Tình cờ chú cháu,
Gặp nhau Hàng Bè.

Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,

Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng…

– “Cháu đi liên lạc,
Vui lắm chú à.
Ở đồn Mang Cá,
Thích hơn ở nhà!”

Cháu cười híp mí,
Má đỏ bồ quân:
– “Thôi, chào đồng chí!”
Cháu đi xa dần…

Cháu đi đường cháu,
Chú lên đường ra,
Ðến nay tháng sáu,
Chợt nghe tin nhà.

Ra thế,
Lượm ơi!

Một hôm nào đó,
Như bao hôm nào,
Chú đồng chí nhỏ,
Bỏ thư vào bao,

Vụt qua mặt trận,
Ðạn bay vèo vèo,
Thư đề “Thượng khẩn”,
Sợ chi hiểm nghèo!

Ðường quê vắng vẻ,
Lúa trổ đòng đòng,
Ca-lô chú bé,
Nhấp nhô trên đồng…

Bỗng loè chớp đỏ,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ,
Một dòng máu tươi!

Cháu nằm trên lúa,
Tay nắm chặt bông,
Lúa thơm mùi sữa,
Hồn bay giữa đồng.

Lượm ơi, còn không ?

Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,

Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng…

1949

Nguồn: Thơ Tố Hữu, NXB Giáo dục, 2003

Con cáo và tổ ong

ổ ong lủng lẳng trên cành,
Trong đầy mật nhộng, ngon lành lắm thay!
Cáo già nhè nhẹ lên cây,
Định rằng lấy được ăn ngay cho giòn.
Ong thấy cáo muốn cướp con,
Kéo nhau xúm lại vây tròn cáo ta.
Châm đầu, châm mắt cáo già,
Cáo già đau quá phải sa xuống rồi.

*

Ong kia yêu giống, yêu nòi,
Đồng tâm, hợp lực đuổi loài cáo đi.
Bây giờ ta thử so bì,
Ong còn đoàn kết, huống chi là người!
Nhật, Tây áp bức giống nòi,
Ta nên đoàn kết để đòi tự do.

HỒ CHÍ MINH
Báo “Việt Nam độc lập”, số 130, ngày 1-7-1942

Trăng Sáng Sân Nhà Em

Tác giả: Trần Đăng Khoa
Ông trăng tròn sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em
Trăng khuya sáng hơn đèn
Ơi ông trăng sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em…
Hàng cây cau lặng đứng
Hàng cây chuối đứng im
Con chim quên không kêu
Con sâu quên không kêu
Chỉ có trăng sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em
Trăng khuya sáng hơn đèn
Ơi ông trăng sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em…

Tiếng chổi tre

Những đêm hè
Khi ve ve
Đă ngủ
Tôi lắng nghe
Trên đường Trần Phú
Tiếng chổi tre
Xao xác hàng me
Tiếng chổi tre
Đêm hè
Quét rác…

Sáng mai ra
Gánh hàng hoa
Xuống chợ
Hoa Ngọc Hà
Trên đường rực nở
Hương bay xa
Thơm ngát Đường ta
Nhớ nghe hoa
Người quét rác
Đêm qua.
Những đêm đông
Khi cơn dông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đường lặng ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Chị lao công
Đêm đông
Quét rác…

Nhớ em nghe
Tiếng chổi tre
Chị quét
Những đêm hè
Đêm đông gió rét
Tiếng chổi tre
Sớm tối
Đi về
Giữ sạch lề
Đẹp lối
Em nghe!
6-1960

Tiếng chổi tre

[IMG]
Những đêm đông
Khi cơn giông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đuờng
Lặng ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Chị lao công
Đêm đông
Quét rác
Bài thơ này tôi học từ năm lớp hai. Cũng chỉ nhớ được mấy câu: “Tôi lắng nghe trên đường Trần Phú… Tiếng chổi tre đêm hè quét rác”. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi lại thấy hình ảnh “người lao công quét rác đêm đông” hiện lên trước mắt mình chân thực và rõ ràng đến vậy. Trong cơn mưa bão, có một người lao công lặng lẽ quét từng nhát chổi trên một đoạn vỉa hè phố Phan Đình Phùng.
Hà Nội ngày bão. Lạnh và buồn lắm. Vẫn là những ánh đèn mang ý nghĩa phồn hoa kinh khủng nhưng dưới màn bụi nước thì chẳng còn sự náo nhiệt của đô thành. Chỉ có những bóng người cố lao nhanh, làm bắn từng vũng nước đọng bên đường lên tung tóe. Và chẳng ai để ý đến những người lao công, vẫn lặng lẽ, cần mẫn đẩy chiếc xe rác bên đường. Hình ảnh ấy lướt qua mắt tôi rất nhanh, cùng những âm thanh loẹt xoẹt hòa vào tiếng mưa. Tôi thấy không gian xung quanh gần như trống không, tĩnh lặng đến bất ngờ. Không còn sự đông đúc thường ngày làm tung bay khói bụi hay chen chúc đến nghet thở ở bốt Hàng Đậu. Chỉ là ánh đèn vàng vọt dưới cơn mưa cùng cơn gió tê tái làm tôi bất chợt giật mình.
Đã bao giờ bạn thấy ánh mắt mệt nhoài của người lao công sau mỗi lần tan ca vất vả? Thấy họ cóc cách trên chiếc xe đạp, lẫn vào con phố đông nghịt người? Có thể bạn nghĩ tôi hay lo chuyện bao đồng, nhưng có một lần tôi không quên được. Đó là khi nhìn thấy một cậu thanh niên mua kem ở Thủy Tạ rồi phi túi rác đánh vèo một cái vào xe rác của người lao công. Sẽ chẳng có gì nếu túi rác ấy không bay ra ngoài, rơi ngay cạnh tôi. Trên con phố du lịch đông người, cô lao công chỉ lặng lẽ nhìn cậu thanh niên đó quay lưng bỏ đi rồi hót túi rác vào xe. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt của cô lao công lúc ấy. Cái kiểu khó chịu, muốn phang cho con người vô ý thức đó vài cán chổi mà không làm được. Và một chút buồn, như khi người khác thiếu tôn trọng mình. Có thể bạn nghĩ đối với một người làm nghề thấp kém thì chẳng có gì đáng tôn trọng. Nhưng dám chắc là chẳng ai muốn sống trong một thế giới ngập tràn rác. Và ai cũng muốn làm những nghề cao quý, được mọi người trọng vọng như bác sĩ, kỹ sư, luật sư hay giáo sư gì gì đó. Để rồi nhìn lại mà quên đi những điều nhỏ bé thật sự giá trị trong cuộc sống này. Là những công việc thiết thực mà chẳng được mấy ai coi trọng trong cuộc sống này. Nhìn người lao công hôm đó đẩy xe rác vào đám đông và người lao công hôm nay quét rác dưới mưa, tôi có cùng một suy nghĩ: Mình còn bỏ quên những gì trong cuộc sống này đây?
8h30′, trời mưa lớn. Những cơn gió như cơn giận giữ của thiên nhiên như muốn thổi bay tất cả trên con phố vắng đìu hiu. Và chỉ còn những con người hối hả sau một ngày mưa gió về tổ ẩm của mình. Người lao công đã đi khỏi đó lâu rồi. Nhưng còn bao nhiêu người lao công khác đến ca làm nữa? Và trong đêm mưa gió này, họ sẽ ở đâu để mang đi những thứ bẩn thỉu mà con người để lại sau từng bước họ đi qua đây?
Âu Dương Sảnh.

Con Cò

Tác giả: Chế Lan Viên
I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
“Con cò ăn đêm,
Con cò xa tổ,
Cò gặp cành mềm,
Cò sợ xáo măng…”
Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ!
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng!
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân,
Con chưa biết con cò, con vạc,
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát,
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân.
II
Ngủ yên! Ngủ yên! Ngủ yên!
Cho cò trắng đến làm quen,
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ,
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi.
Mai khôn lớn, con theo cò đi học,
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân.
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì?
Con làm thi sĩ!
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn…
III
Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
À ơi!
Một con cò thôi,
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc,
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi.