Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai.
Côn sơn có đá rêu phơi,
Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm.
Trong ghềnh thông mọc như nêm,
Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm.
Trong rừng có bóng trúc râm,
Dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn.
Về đi sao chẳng sớm toan,
Nửa đời vướng bụi trần hoàn làm chi!
Muôn chung chín vạc làm gì,
Cơm rau,nước lã nên tùy phận thôi.
Đồng,Nguyên để tiếng trên dời,
Hồ tiêu ăm ắp,vàng mười chứa chan.
Lại kia trên núi thú san,
Di,Tề nhịn đói chẳng màng thóc Chu.
Hai đàng khó sánh hiền ngu,
Đều làm cho thỏa được như ý mình.
Trăm năm trong cuộc nhân sinh,
Người như cây cỏ,thân hình nát tan.
Hết ưu lạc đến bi oan,
Tốt tươi khô héo tuần hoàn đổi thay.
Núi gò đài các đó đây,
Chết rồi đâu biết ai ngày nhục vinh.
Sào do bằng có tái sinh
Hãy nghe khúc hát bên ghềnh Côn Sơn
Nguyễn Trãi