( Hôn – Phùng Quán )

Em ơi rất có thể – Anh ngã xuống chiến trường
Đôi môi tươi đạn xé – Chưa một lần được hôn
Nhưng dù chết em ơi – Yêu em anh không thể
Hôn em bằng đôi môi – Của một người nô lệ!

Anh yêu em

Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
Và xâu thành một chuỗi
Quàng vào cổ em
Nếu đời anh chỉ là một đoá hoa
Tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng
Anh sẽ hái nó khỏi cành và cài lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì về biên giới của nó đâu.

Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em sẽ thấu hiểu rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu

Thơ Bác Trọng lớp mình:

Ở đời thật lắm bất công !
Tuy thì thích gái, Lâm không thích gì .
Hải thì chỉ thích bánh mì !
Tài thì đi tắm chỉ kỳ mỗi mông !
Cái Lương thì thích Gấu bông !
Thằng Khương được hỏi bảo không thích gì !
Thằng Bình thì tính lầm lý.
Tối ngày xem sex kiểu gì cũng chết thôi.
Bảo thì chỉ thích bốc xôi.
Có ngày nó cạo tóc bôi vôi vào đầu.
Tình có cái tính lầu bầu.
Mấy thằng nó bảo đầu toàn phân.
Tiến Chó cứ thích ở trần.
Lang thang khắp xóm, nó chặt chân có ngày.
Dũng người như cái điếu cày.
Người gầy đến nỗi chỉ dày 3 phân.
Hưởng thì cứ nghĩ phân vân.
Chả nhẽ không tán em Vân lớp mình.
Thôi thì có chút tình hình.
Nên mình xin phép dừng hình ở đây !@@

Câu nói hay

Có câu này mình mới đọc được thấy hay và ý nghĩa mặc dù phũ phàng:
“ĐỪNG ĐƯA BẠN GÁI LÊN BÀN THỜ ĐỂ THẰNG KHÁC NÓ ĐƯA LÊN GIƯỜNG”

Khi người ta không còn yêu nhau nữa

Khi người ta không còn yêu nhau nữa

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay….

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
” Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
” Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?”

Gì là xa nhất?

Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp….
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.

Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được …đó mới là xa.

Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định

Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định: “Một đảng mà giấu diếm khuyết điểm của mình là một đảng hỏng. Một đảng có gan thừa nhận những khuyết điểm của mình, vạch rõ những cái đó vì đâu mà có và tìm mọi cách mà sửa chữa khuyết điểm đó. Như thế mới là một đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn, chân chính”.