CHUYỆN TÌNH ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG

Nguyễn Xuân Diệu

Đầu những năm 1970, những ai từng chiến đấu ở mặt trận Trị Thiên đều biết tiếng đại đội trưởng Đặng Trung. Tiếng tăm về chuyện đánh giặc của anh vốn rất lẫy lừng đã đành một nhẽ, đại đội trưởng Đặng Trung còn có một chuyện tình hi hữu đến mức cả mặt trận ai cũng phục sát đất! Chả là lúc đó đã hơn 30 cái xuân xanh mà đại đội trưởng họ Đặng ta vẫn chưa hề để mắt đến ai. Sự kiện ấy làm cho các “quân sư tình yêu” của đại đội đau đầu, nhức óc. Nhưng khốn khổ, hễ ai gợi về “chuyện í”, đại đội trưởng lại phẩy tay: “Trong 10 lời thề danh dự của quân nhân có ghi rõ: “Phải kính già, yêu trẻ, đứng đắn với phụ nữ!”. Chuyện yêu đương ư? Cứ nói toẹt ra tức là tán gái(!) Mà đã tán gái đích thị là không đứng đắn! Tớ kiên trì nguyên tắc không tán gái!
Vốn rất quý mến đại đội trưởng, chính trị viên Phạm Ngọc rỉ tai tôi: “Ông ấy có nguyên tắc, chúng ta cũng cần có nguyên tắc. Nguyên tắc của chúng ta là kiên trì vận động! Phải tìm cho ông ấy một ý trung nhân đặng mà gửi gắm tâm hồn!”. Thế là tranh thủ mọi lúc, mọi nơi, chúng tôi hết phân tích, giảng giải nỉ non. “Nước chảy, đá (ắt phải) mòn”, đại đội trưởng gật đầu vào một ngày đẹp trời: “Từ bỏ nguyên tắc sống của mình thật không nên chút nào. Nhưng, nể hai đồng chí quá! Thôi thì… quyết luôn!”. Vừa gặp dịp may, sau chiến dịch mùa khô năm ấy, đại đội về đóng quân gần trạm xá mặt trận. Trong trạm xá có một cô y sĩ tên là Đoan Trang. Chao ôi! Sắc nước, hương trời. Nàng lại rất thùy mị, nết na thục nữ. Anh Phạm Ngọc thầm thì với tôi:
– Năng khiếu “phụ vận” của cậu khá! Chớp thời cơ, cần nhanh chóng ra tay!
Vốn là cấp phó, còn trẻ, lại hay hăng máu vịt, tôi đồng ý liền. Suy đi, nghĩ lại thấy vẫn còn tí chút phân vân:
– Nhưng mà ý tứ của đại đội trưởng? Đại khái là cái tư tưởng chỉ đạo ấy?
– Chậc! – Anh Phạm Ngọc lắc đầu – ta tùy cơ ứng biến thôi, chứ cứ giáo điều theo ông ấy thì hỏng. Nói chung, ông ấy bảo cần nhất là thành phần phải cơ bản, trong sạch; rồi phẩm chất đạo đức phải tốt. Sau rốt mới tính đến chuyện hình thức! Tóm lại, là cần cái lý lịch trích ngang!
Tôi không nhịn được, phì cười. Mối manh thế này thà đi thẩm tra lý lịch quách! Cũng may, chuyện “ngoại giao con thoi” của tôi cũng suôn sẻ. Dễ thường do tiếng tăm của đại đội trưởng um sùm quá, nên nàng Đoan Trang ta xem chừng đã “kết” lắm rồi. Nàng nhận ngay lời hò hẹn của tôi (!) sáng chủ nhật sẽ đến gặp đại đội trưởng ở bờ suối Bùm Bum. “Bước đầu coi như thắng lợi”! Nghe tôi truyền đạt tinh thần cuộc gặp, chính trị viên Phạm Ngọc tuyên bố thế. Suốt ngày thứ 7, tôi và chính trị viên hiến rất nhiều sách cho đại đội trưởng. Nào nói năng phải tỏ ra thân mật ra sao, mắt mũi phải nhìn cho ra chiều âu yếm thế nào. Đôi khi cũng cần vài cử chỉ âu yếm, tỉ như vuốt hờ mái tóc nàng, hay cầm nhẹ tay nàng. Cầm nhẹ thôi, cấm bóp! Nếu bóp như các anh vẫn thường bắt tay lính là trật. Nàng sẽ đau, đã đau ắt nàng mất đi khí thế ban đầu. Đại đội trưởng ngồi im re.
Cuối cùng thì sáng chủ nhật cũng đến. Hai chúng tôi giúp đại đội trưởng chải đầu, sửa râu, lại chọn bộ quân phục mới cứng mặc vào. Đeo thêm khẩu K5 để “giải quyết khâu oai”! Xong đâu đấy, chúng tôi thấp thỏm tiễn đại đội trưởng thẳng tiến về nơi hò hẹn. Khi anh đi khuất, chắc chưa yên bụng, chính trị viên rỉ tai tôi:
– Ta phải bí mật theo dõi. Xem coi ông ấy ứng xử tình huống ra làm sao, để hôm sau còn rút kinh nghiệm, bổ sung!
Chúng tôi liền nhập đến một bụi cây cách chỗ hai người một khoảng cách nghe được họ nói, mật phục. Tiếng Đoan Trang mơ màng:
– Nắng đẹp quá anh nhỉ! Kìa thấy cả bóng chúng mình dưới dòng suối kia!
– Tôi đồng ý với nhận xét của đồng chí! Nắng đẹp thật! – Tiếng đại đội trưởng xác nhận – Nhưng lính đặc công chúng tôi lại thích trời mưa hơn. Trời mưa đột nhập căn cứ địch dễ ợt. Bọn lính địch chủ quan cứ ru rú trong hầm. Ta cứ bò vào, bò vào. Thế là thắng lợi!
– Anh đừng gọi em bằng đồng chí, nghe nó cứng quá!  Tiếng Đoan Trang vừa nói vừa cười rúc rích – Hai đứa mình tâm sự với nhau cơ mà! Có phải họp hành, hội nghị gì đâu!
– Họp hành tâm sự đều thế cả. Tiếng đại đội trưởng hùng hồn khẳng định – Tôi, đồng chí đều là quân nhân. Mà đã là quân nhân nhất nhất phải nói và làm theo điều lệnh!
Nghe thế, tôi và chính trị viên cứ giật mình thon thót. Đang mật phục, chẳng thò cổ ra đại thí, đành nín nhịn mà chịu trận. Bỗng lúc đó không biết từ đâu một đôi chim cu gáy xập xè bay đến đậu vắt vẻo trên chạc cây ngay trước mặt họ. Đôi chim phớt lờ sự có mặt của hai người, cứ châu mỏ nhau mà “Gờ… rù, gờ… rù”. Nàng Đoan Trang kéo áo đại đội trưởng nũng nịu:
– Anh nhìn kìa! Ước chi chúng mình…
– ừ, ước chi… tôi mang theo khẩu súng cạc bin! Súng ngắn thì có đây, nhưng có được ngửi lông nó. Đồng chí không biết đó thôi ở đơn vị tôi có mấy đồng chí bị sốt rét không ăn uống chi được. Giá hôm nay tôi mang cạc bin đi, phải ít nhất cũng bắn được một con chim về nấu cháo bồi dưỡng cho anh em không! Tiếc thế là cùng!
Tôi và chính trị viên suýt ngất xỉu. Cô Đoan Trang, trời ạ, nàng vùng vằng đứng dậy, vùng vằng chạy đi. Đại đội trưởng chừng không hiểu ra làm sao, ngớ người một lúc rồi hớt hải chạy theo nàng. Vừa chạy, anh vừa khoát tay gọi líu cả lưỡi “Ơ, này đồng chí! Đồng chí… em! Tôi đã phát biểu hết đâu! Tôi có ý kiến thế này…!
Chuyện còn dài và li kỳ lắm. Chỉ biết rằng sau đó họ yêu nhau. Yêu say đắm yêu nồng nàn ghê lắm! Những lúc họ xa cách, tận mắt tôi đã trông thấy đại đội trưởng còn làm thơ tình tặng người yêu, lâm li vô cùng! 30 năm qua đi, chúng tôi đều đến cái thời “răng lợi bắt đầu… bay”. Mỗi lần đến thăm vợ chồng anh, tôi thường tếu táo nhắc lại câu chuyện tình hi hữu bên suối Bùm Bum năm nào. Vị đại tá về hưu hiền lành cười múm mím. Còn bà Đoan Trang thì nháy mắt với tôi rồi quay sang hóm hỉnh hỏi chồng:
– Vậy chứ, chú ấy kể có đúng không anh… đồng chí?