Tiếng chổi tre

Những đêm hè
Khi ve ve
Đă ngủ
Tôi lắng nghe
Trên đường Trần Phú
Tiếng chổi tre
Xao xác hàng me
Tiếng chổi tre
Đêm hè
Quét rác…

Sáng mai ra
Gánh hàng hoa
Xuống chợ
Hoa Ngọc Hà
Trên đường rực nở
Hương bay xa
Thơm ngát Đường ta
Nhớ nghe hoa
Người quét rác
Đêm qua.
Những đêm đông
Khi cơn dông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đường lặng ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Chị lao công
Đêm đông
Quét rác…

Nhớ em nghe
Tiếng chổi tre
Chị quét
Những đêm hè
Đêm đông gió rét
Tiếng chổi tre
Sớm tối
Đi về
Giữ sạch lề
Đẹp lối
Em nghe!
6-1960

Tiếng chổi tre

[IMG]
Những đêm đông
Khi cơn giông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đuờng
Lặng ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Chị lao công
Đêm đông
Quét rác
Bài thơ này tôi học từ năm lớp hai. Cũng chỉ nhớ được mấy câu: “Tôi lắng nghe trên đường Trần Phú… Tiếng chổi tre đêm hè quét rác”. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi lại thấy hình ảnh “người lao công quét rác đêm đông” hiện lên trước mắt mình chân thực và rõ ràng đến vậy. Trong cơn mưa bão, có một người lao công lặng lẽ quét từng nhát chổi trên một đoạn vỉa hè phố Phan Đình Phùng.
Hà Nội ngày bão. Lạnh và buồn lắm. Vẫn là những ánh đèn mang ý nghĩa phồn hoa kinh khủng nhưng dưới màn bụi nước thì chẳng còn sự náo nhiệt của đô thành. Chỉ có những bóng người cố lao nhanh, làm bắn từng vũng nước đọng bên đường lên tung tóe. Và chẳng ai để ý đến những người lao công, vẫn lặng lẽ, cần mẫn đẩy chiếc xe rác bên đường. Hình ảnh ấy lướt qua mắt tôi rất nhanh, cùng những âm thanh loẹt xoẹt hòa vào tiếng mưa. Tôi thấy không gian xung quanh gần như trống không, tĩnh lặng đến bất ngờ. Không còn sự đông đúc thường ngày làm tung bay khói bụi hay chen chúc đến nghet thở ở bốt Hàng Đậu. Chỉ là ánh đèn vàng vọt dưới cơn mưa cùng cơn gió tê tái làm tôi bất chợt giật mình.
Đã bao giờ bạn thấy ánh mắt mệt nhoài của người lao công sau mỗi lần tan ca vất vả? Thấy họ cóc cách trên chiếc xe đạp, lẫn vào con phố đông nghịt người? Có thể bạn nghĩ tôi hay lo chuyện bao đồng, nhưng có một lần tôi không quên được. Đó là khi nhìn thấy một cậu thanh niên mua kem ở Thủy Tạ rồi phi túi rác đánh vèo một cái vào xe rác của người lao công. Sẽ chẳng có gì nếu túi rác ấy không bay ra ngoài, rơi ngay cạnh tôi. Trên con phố du lịch đông người, cô lao công chỉ lặng lẽ nhìn cậu thanh niên đó quay lưng bỏ đi rồi hót túi rác vào xe. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt của cô lao công lúc ấy. Cái kiểu khó chịu, muốn phang cho con người vô ý thức đó vài cán chổi mà không làm được. Và một chút buồn, như khi người khác thiếu tôn trọng mình. Có thể bạn nghĩ đối với một người làm nghề thấp kém thì chẳng có gì đáng tôn trọng. Nhưng dám chắc là chẳng ai muốn sống trong một thế giới ngập tràn rác. Và ai cũng muốn làm những nghề cao quý, được mọi người trọng vọng như bác sĩ, kỹ sư, luật sư hay giáo sư gì gì đó. Để rồi nhìn lại mà quên đi những điều nhỏ bé thật sự giá trị trong cuộc sống này. Là những công việc thiết thực mà chẳng được mấy ai coi trọng trong cuộc sống này. Nhìn người lao công hôm đó đẩy xe rác vào đám đông và người lao công hôm nay quét rác dưới mưa, tôi có cùng một suy nghĩ: Mình còn bỏ quên những gì trong cuộc sống này đây?
8h30′, trời mưa lớn. Những cơn gió như cơn giận giữ của thiên nhiên như muốn thổi bay tất cả trên con phố vắng đìu hiu. Và chỉ còn những con người hối hả sau một ngày mưa gió về tổ ẩm của mình. Người lao công đã đi khỏi đó lâu rồi. Nhưng còn bao nhiêu người lao công khác đến ca làm nữa? Và trong đêm mưa gió này, họ sẽ ở đâu để mang đi những thứ bẩn thỉu mà con người để lại sau từng bước họ đi qua đây?
Âu Dương Sảnh.

Con Cò

Tác giả: Chế Lan Viên
I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
“Con cò ăn đêm,
Con cò xa tổ,
Cò gặp cành mềm,
Cò sợ xáo măng…”
Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ!
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng!
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân,
Con chưa biết con cò, con vạc,
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát,
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân.
II
Ngủ yên! Ngủ yên! Ngủ yên!
Cho cò trắng đến làm quen,
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ,
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi.
Mai khôn lớn, con theo cò đi học,
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân.
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì?
Con làm thi sĩ!
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn…
III
Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.
À ơi!
Một con cò thôi,
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc,
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi.

Nghe Thầy Đọc Thơ

Tác giả: Trần Đăng Khoa
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời…
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe…

Hạt Gạo Làng Ta

Tác giả: Trần Đăng Khoa
Hạt gạo làng ta
Có vị phù sa
Của sông Kinh Thầy
Có hương sen thơm
Trong hồ nước đầy
Có lời mẹ hát
Ngọt bùi đắng cay…
Hạt gạo làng ta
Có bão tháng bảy
Có mưa tháng ba
Giọt mồ hôi sa
Những trưa tháng sáu
Nước như ai nấu
Chết cả cá cờ
Cua ngoi lên bờ
Mẹ em xuống cấy…
Hạt gạo làng ta
Những năm bom Mỹ
Trút trên mái nhà
Những năm cây súng
Theo người đi xa
Những năm băng đạn
Vàng như lúa đồng
Bát cơm mùa gặt
Thơm hào giao thông…
Hạt gạo làng ta
Có công các bạn
Sớm nào chống hạn
Vục mẻ miệng gàu
Trưa nào bắt sâu
Lúa cao rát mặt
Chiều nào gánh phân
Quang trành quết đất
Hạt gạo làng ta
Gửi ra tiền tuyến
Gửi về phương xa
Em vui em hát
Hạt vàng làng ta…

Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài

rong cái khắc nghiệt của thiên nhiên, hình ảnh người chiến sĩ Hải quân hiên ngang một tượng đài bất khuất nhưng cũng rất lãng mạn.

“Tổ quốc ơi! – Tiếng chúng tôi kêu lên mà mắt chúng tôi nhìn xuống – Bóng chúng tôi trùm khắp đảo Thuyền chài”. 35 năm đã trôi qua, bài thơ cũng là hơi thở của ngày hôm nay.Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài
Lều bạt chung chiêng giữa nước, giữa trời
Đến một cái gai cũng không sống được
Sớm mở mắt gió lùa ngun ngút
Đêm trong lều như trôi trong mây…

Những con chim kỳ quái thấy hơi người
Mừng rỡ quá, cánh bay như bão thổi
Chỉ tiếng cánh chim quanh lều nghe đã căng nhức óc
Sủi tăm dưới chân sàn, bóng mập lượn vòng quanh…

Đảo vẫn chìm trong màu nước lam xanh
Cái giọt máu thiêng dưới ngầu ngầu bọt sóng
Tổ quốc ơi!
Tiếng chúng tôi kêu lên mà mắt chúng tôi nhìn xuống
Bóng chúng tôi trùm khắp đảo Thuyền chài…

Đảo Thuyền Chài, 1978 – Trần Đăng Khoa

Theo DÂN TRÍ

Mỗi mùa hoa đỏ về. Hoa như mưa rơi rơi…

Bài thơ Thời hoa đỏ của Nhà thơ Thanh Tùng được viết vào khoảng năm 1972, sau đó được Nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc.

40 năm qua, bài thơ và sau này là bài hát đã khiến hàng triệu trái tim xúc động và khao khát được sống lại “thời hoa đỏ” ngày xưa. “Mỗi mùa hoa đỏ về – Hoa như mưa rơi rơi – Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi – Như máu ứa một thời trai trẻ”…

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.

Thanh Tùng